“Cảm ơn anh đã đánh mất em” – một cuốn sách hay về tình yêu, những khoảnh khắc đáng giá của tuổi trẻ được ghi chép một cách cẩn thận. Mời bạn đọc cùng chiêm nghiệm những triết lý về tình yêu đầy thú vị thông qua những trích dẫn dưới đây nhé!
Hôm ấy, anh chọn một đóa hoa hồng đang thì nở rộ mà bỏ đi ánh mặt trời ấm áp. Mãi tận sau này anh mới biết, đóa hồng không thể giữ mãi hương sắc, nhưng khi ngước mắt nhìn ánh mặt trời đã chói chang rồi. Có những chuyện đã muộn thì nhất quyết không thể quay lại. Có những lần từ bỏ thì vĩnh viễn hối tiếc.
Đôi khi người ta hối tiếc vì tuổi trẻ đó đã không chọn công việc mình yêu thích, nơi mình muốn đến, điều mình muốn làm, để mãi sau này phải sống giữa những chênh vênh trong cuộc đời. Tiến không được, lùi cũng chẳng xong.
Đến một ngày chúng ta nhìn lại chặng đường đã đi qua và thầm cảm ơn những người đã từng gặp gỡ. Dù ngắn dù dài, dù vui dù buồn, dù còn liên lạc hay đã trở thành người dưng, đó vẫn là số phận sắp đặt. Tất cả sẽ dạy cho chúng ta những bài học để trưởng thành.
Cuộc đời của chúng ta sẽ không bao giờ biết biến cố gì đang chờ đón mình phía trước. Có thể là ốm đau bệnh tật, có thể là người mình yêu thương bỗng một ngày đột ngột ra đi, cũng có thể người đầu ấp tay gối phản bội mình. Dù có là lý do gì, của ai, với ai, cũng thấy đau lòng cả!
Nguyện cho năm tháng sau này có thể gặp được một người thương mình bằng tất cả con tim, bao dung mình bằng tất cả tấm lòng và không vì bất cứ điều gì mà rời xa mình.
Thật ra có đôi lúc chúng ta rất cô đơn, cô đơn trong chính cuộc đời của chúng ta, cô đơn trong chính ngôi nhà của chúng ta, cô đơn trong chính cuộc tình của chúng ta, cô đơn trong chính hành trình chúng ta phải bước. Hai mươi, ba mươi hay bốn mươi tuổi thì chúng ta vẫn mãi là đứa trẻ ngu ngơ giữa cuộc đời này.
Chuyện tình của chúng ta giống như một bài kiểm tra vậy đó. Kẻ ngốc dại như em chẳng thể qua nỗi điểm số trung bình. Trách ai bây giờ, chỉ trách bản thân chưa đủ cố gắng để có thể giữ anh ở lại. Thôi thì em chọn lưu ban thêm một năm nữa để học lại cách yêu một người.
Hóa ra có những chuyện biết càng nhiều sẽ càng làm cho chúng ta thêm nặng lòng. Ví như hiểu thấu về lòng dạ một người.
Cảm ơn anh đã đánh mất em, để biến một người yếu đuối trở nên kiên cường, một người hay khóc lại bắt đầu mỉm cười nhiều hơn, một người nghĩ rằng anh là cả thế giới bỗng nhìn lại nếu không anh thì thế giới này vẫn diễn ra tốt đẹp.
Năm ấy, em từng nói rằng sau này trong căn nhà của chúng ta, em muốn có một gian bếp thật rộng, thật tiện nghi, mỗi ngày sẽ nấu thật nhiều món ăn cho anh sau khi đi làm về. Cùng quây quần bên nhau trò chuyện vui vẻ, ăn một bữa cơm đầm ấm. Thế mà, những lời năm ấy giờ đây sẽ mãi mãi là những lời nói suông, chẳng thể thực hiện được.
Trong lúc chờ đợi một người xứng đáng xuất hiện, hãy trau dồi bản thân để trở nên thật ưu tú. Vào lúc bạn giỏi giang và xinh đẹp nhất, sẽ có một người phù hợp với bạn thôi.
Trong tình yêu, đừng hiểu thay cảm xúc cho người khác quá nhiều. Hãy để tâm đến cảm xúc của chính mình. Mình đang vui hay buồn. Mình hạnh phúc hay khổ tâm. Mình đã đủ đau chưa? Đau đủ rồi thì mình buông đi.
Trong tình yêu, quan trọng nhất là sự quan tâm chia sẻ. Và điều đó phải đến từ hai phía. Không thể người này cứ nhận lấy mãi, càng không thể người kia cứ cho đi mãi. Đến một lúc nào đó người nhận cảm thấy dư thừa, người cho cảm thấy mệt mỏi, ai nấy sẽ có những lý lẽ riêng để từ bỏ.
Kỳ vọng một người nào đó xối xử chân thành với mình giống như cách mình thiết tha với họ, quả là một điều hoang đường. Trái tim của người ta, tình cảm của người ta, quyết định của người ta thì can cớ gì mình muốn người ta phải làm theo ý mình?
Mặc kệ hôm nay bạn vui hay buồn, đau hay khổ, khóc hay cười, thì trái đất vẫn luôn quay, cuộc sống vẫn luôn diễn ra, chúng ta vẫn phải bước tiếp. Vì vậy, mong sao bản thân mỗi người có đủ niềm tin vào chính mình để không phải hối tiếc về bất cứ điều gì.
Chúng ta luôn tin vào lời hứa, không phải do chúng ta không biết đó là lời nói dối, mà bởi chúng ta đã trót gửi trao lòng tin vào người đã hứa.
Không được chờ đợi một người quá lâu. Vì nếu lâu quá bản thân sẽ trở nên chai lì cảm xúc và không thể đón nhận tình cảm của bất cứ ai khác được nữa. Việc chờ đợi một người nên có hạn định của nó. Nếu đã hết duyên thì nên từ bỏ. Ai sinh ra cũng xứng đáng được yêu thương chứ không phải chờ được ban phát yêu thương.
Có những người đi một vòng lớn nhân gian, gặp gỡ bao nhiêu người, trải qua biết bao mối tình rồi một ngày chợt nhận ra mình đã từng bỏ lỡ một tấm chân tình đáng quý.
Bạn biết những người yêu nhau khác với những người bạn bình thường ở điểm nào không? Đó là bạn có thể chia sẻ cho nhau tất cả mọi thứ, tất cả những chuyện vui buồn lớn nhỏ. Có thể nói hết những nguyện vọng và mong muốn trong lòng. Bởi bạn cảm nhận đây chính là người mà bạn đủ tin tưởng để gửi trao tâm tư. Trong tình yêu, vui thôi chưa đủ, phải hiểu, phải cảm thông, phải nương nhau đi hết một cuộc đời.
Tình cảm mà tôi dành cho anh ấy không phải là yêu, mà đó là thương mà thương thì sẽ không cần đáp đền, không cân đo đong đếm ai thiệt hơn ai. Thương thì chỉ mong người mình thương sống trọn một đời bình an. Thương sẽ không ghen, không oán, không trách khi người ta rời bỏ mình. Chắc chắn, ai cũng có lý do để ra đi. Lý do ấy là gì cũng sẽ rất đau lòng. Mà thương rồi thì đâu cần biết rõ như thế. Chỉ mong khi anh ta đến một chân trời mới, gặp gỡ một người mới, người ta cũng thương anh như tôi đã từng thương.
Xem thêm: